Áo dài - Nhớ
Không nhớ người, không nhớ cảnh, cũng chẳng nhớ về một sự kiện gì đó, đơn giản là nhớ. Trưa hôm qua đi dậy về ngang đường Nguyễn Oanh, thấy một nữ sinh THPT mặc áo dài trắng đứng đón xe Buyt tại bến xe buyt đối diện trường Vinhempic làm mình nhớ. Nhớ lại cách đây mỗi năm, hồi còn ở bên Gò vấp, mỗi sáng đi tập thể dục trên đường Nguyễn Văn Lượng, một con đường đầy sắc áo dài trắng. Nhớ lại cái thời học sinh, chưa bao giờ nhìn thấy nữ sinh mặc áo dài (mình ở quê mà), chỉ khi đi học ĐH mới thấy được nét đẹp của người phụ nữ Việt qua tà áo dài. Nhớ lại lời bài hát Áo dài ơi của nhạc sỹ Sĩ Luân “Có chiếc áo dài tung tăng trên đường phố Những lúc buồn vui vu vơ nào đó Ánh mắc hồn nhiên vô tư dễ thương ….” Rồi lại nghĩ, sao mà thay đổi nhanh thế. Giờ này ra đường toàn thấy nữ sinh mặc váy ngắn. Rồi lại nghĩ, tại sao phải là váy ngắn mà không phải là áo dài truyền thống. Rồi lại nghĩ, liệu những thế hệ học sinh sau này có còn biết đến áo dài truyền thống của dân tộc hay không. Rồi lại nghĩ, liệu niềm tự hào trong bài hát “Một thoáng quê hương” của Thanh Tùng – Từ Huy có còn được những thế hệ sau này hát với cả một niềm tự hào hay không? “… Dù ở đâu, paris london hay những miền xa Thoáng thấy áo dài bay trên đường phố Sẽ thấy tâm hồn quê hương ở đó… em ơi …” Mình già rồi. hahahhah