Từ chuyện xảy ra ở Viện Quân Y 175

Hôm trước, vợ bị bệnh nằm trong viện quân y 175. Mình vào chăm và đưa vợ đi siêu âm có dịp chứng kiến một truyện xảy ra tại đây, đáng để suy nghĩ về việc thực hiện cuộc vận động “học và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”.

Hôm đó, trong lúc đưa vợ đi siêu âm, đang ngổi chờ ở hành ghế chờ ngoài hành lang thì nhìn thấy có một bác sỹ quan quân đội đi tới, cũng trạc 70 tuổi đi tới, ngực đeo kín huân huy chương, mang quân hàm đại tá (2 gạch 4 sao). Bác đại tá tay cầm số rồi cũng ra ngồi ở hàng ghế chờ. Ngồi đâu được 10 phút, bác này vào gõ cửa phòng siêu âm, có cô y tá ra mở cửa, bác này nói gì đó với cô ấy, 2 người trao đổi qua lại một hồi rồi cô y tá đóng cửa đi vào. Bác đại tá đi dọc hành lang, đến cửa phòng nào cũng ngước lên bảng tên phòng để nhìn (vẻ như đang đi tìm 1 phòng nào đó).

Một lúc sau có một anh trung úy (1 gạch, 2 sao) đi tới, thấy bác Đại tá như đang tìm kiếm gì đó, anh trung úy hỏi.

– Xin lỗi, bác tìm phòng nào ạ?

– Tôi cần tìm đồng chí chỉ huy ở đây? – bác đại tá trả lời!

– Xin lỗi, có việc gì không bác?

– Tôi cần đồng chí chỉ huy can thiệp, làm gì có chuyện Đại tá mà cũng phải xếp hàng chờ như trẻ con thế kia à.

Nói rồi, bác Đại tá lấy ra một số giấy tờ đưa cho anh trung úy và nói tiếp.

– Đây, đồng chí xem, tôi là đại tá tiền khởi nghĩa, vậy mà đi siêu âm cũng phải chờ giống như trẻ con thế kia là sao?

Sau đó, hai người nói chuyện gì nữa đó (mình nghe không rõ), một lát sau cô y tá hồi nãy mở của ra vào gọi “Thôi bác vào luôn đi” – hình như cô này cũng rất khó chịu.

Từ câu chuyện này, làm mình nhớ đến một mẩu chuyện kể về Bác Hồ về tấm gương tôn trọng luật lệ.

Gương mẫu tôn trọng luật lệ

Hàng ngày, Bác thường căn dặn anh em cảnh vệ chúng tôi phải luôn có ý thức tổ chức, kỷ luật, triệt để tôn trọng nội quy chung. Bác bảo: “Khi bàn bạc công việc gì, đã quyết nghị thì phải triệt để thi hành. Nếu đã tự đặt ra cho mình những việc phải làm thì cương quyết thực hiện cho bằng được”.

Một hôm chúng tôi theo Bác đến thăm một ngôi chùa lịch sử. Hôm ấy là ngày lễ, các vị sư, khách nước ngoài và nhân dân đi lễ, tham quan chùa rất đông. Bác vừa vào chùa, vị sư cả liền ra đón Bác và khẩn khoản xin Người đừng cởi dép, nhưng Bác không đồng ý. Đến thềm chùa, Bác dừng lại để dép ở ngoài như mọi người, xong mới bước vào và giữ đúng mọi nghi thức như người dân đến lễ.

Trên đường từ chùa về nhà, xe đang bon bon, bỗng đèn đỏ ở một ngã tư bật lên. Đường phố đang lúc đông người. Xe của Bác như các xe khác đều dừng lại cả. Chúng tôi lo lắng nhìn nhau. Nếu nhân dân trông thấy Bác, họ sẽ ùa ra ngã tư này thì chúng tôi không biết làm thế nào được. Nghĩ vậy, chúng tôi bàn cử một đồng chí cảnh vệ chạy đến bục yêu cầu công an giao cảnh bật đèn xanh mở đường cho xe Bác. Nhưng Bác đã hiểu ý, Người ngăn lại rồi bảo chúng tôi:

– Các chú không được làm như thế. Phải gương mẫu tôn trọng luật lệ giao thông, không nên bắt người khác nhường quyền ưu tiên cho mình.

Chúng tôi vừa ân hận, vừa xúc động, hồi hộp chờ người công an giao cảnh bật đèn xanh để xe qua…

Theo: Phan Văn Xoàn –Hoàng Hữu Kháng – Hồng Nam

Thiết nghĩ, các bác trong quân đội, đặc biệt là cỡ như bác đại tá này có lẽ đã chẳng còn lạ gì về cuộc vận động “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, vậy mà cách hành xử của bác Đại tá này thì chẳng đúng chút nào.